Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -达咩达咩-
Ánh mắt Tống Minh Chỉ, từ chiếc lá rơi kia, chuyển đến đôi mắt của Đông Lăng.

Dưới ánh nắng, đôi mắt màu nâu nhạt này mang theo cảm giác mềm mại trong suốt, giống như lớp da mềm mại, cũng giống như món tráng miệng ngọt như thạch, giống nhau lần đầu tiên gặp mặt đầu tiên của bọn họ, nàng đi đến trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô nói muốn bày tỏ gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không có.

Đông Lăng có chút xuất thần, không thể nói là tại sao.

Trong đầu truyền đến âm thanh phấn chấn của 021, khiến nàng thanh tỉnh lại một chút.

Nàng lui về sau hai bước, ngón tay buông ra, để chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Không quan tâm  021 đang nói nhảm trong đầu, tản bộ xong, Đông Lăng liền tiễn Tống Minh Chỉ ra cửa, nhẹ nhàng vẫy tay với cô.

"Mặc dù Tống tiểu thư còn đang suy nghĩ, nhưng vẫn là trước tiên muốn chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Đông Lăng thanh âm nhẹ nhàng, Tống Minh Chỉ cười không nói gật đầu, quay người rời đi.

Sau khi Tống Minh Chỉ đi, Đông Lăng cũng không có rảnh rỗi, nàng gọi điện thoại để dì đến dọn dẹp lại phòng bếp một chút, còn mình thì không ngừng liên lạc với bạn bè trong vòng.

Nhờ vào hai ca khúc trước đó mà nàng đã sáng tác, cho nên cũng coi như có chút danh tiếng trong giới âm nhạc, cho nên muốn tham gia vào một số chuyện cũng không khó.

Ngoài ra, Đường Thiến Thiến cũng gửi cho nàng một ít văn kiện do mẹ cậu ấy biên soạn, bên trong còn đề cử một số người có thể tiếp xúc và một số người cần tránh, còn có tên của vài đạo diễn cùng diễn viên đã hợp tác qua, bên cạnh còn ghi chú rõ bọn họ thích cùng ghét điều gì, cũng đặc biệt nhắc nhở vì đã mấy năm trôi qua, không chừng liền có một vài người đã thay đổi vì điều gì đó, cho nên không cần phải xem tất cả.

"Thiến Thiến, giúp tớ nói lời cảm ơn với mẹ cậu, lần sau tớ sẽ tự mình đến nhà chào hỏi và cảm ơn dì."

Ngồi trước máy tính, Đông Lăng hưng phấn nói chuyện điện thoại cùng bạn thân, nhìn lướt qua văn kiện một chút, nhấn lưu.

Đường Thiến Thiến: "Khách khí gì chứ, không phải đã nói sẽ cho tớ làm cổ đông sao?Nhà ở tớ đều bán hết rồi, đồ xấu xa Trần Thương Thương kia cũng đang bán trang sức."

"Các cậu thật tốt, hôm nào cùng nhau ăn cơm đi."

Nếu không phải không có hai người bạn thân bên cạnh, Đông Lăng thật sự muốn cho họ một cái ôm.

Đường Thiến Thiến trêu ghẹo nói: "Ăn cơm thì không cần, đừng làm tớ phá sản là được rồi."

"Yên tâm, nhất định khiến các cậu vững vàng ăn được tiền hoa hồng, tuyệt đối sẽ không lỗ."

Đông Lăng tràn đầy tự tin nói, sau khi cúp máy, liền chạy khắp nơi lao đầu vào công việc.

.

Một bên khác, Tống Minh Chỉ đi tìm người bạn thân kiêm cộng sự là Kế Nhất Linh.

"Cậu định đổi sang phương thức làm việc khác sao, kỳ thật cũng không phải không thể, cậu định làm gì?"

Tống Minh Chỉ tựa lên ghế dựa đáp: "Ngành giải trí, giúp tớ liên hệ với mấy giáo viên biểu diễn nghệ thuật, tớ học bù."

Kế Nhất Linh trừng mắt tưởng mình nghe nhầm, nhịn không được hỏi: "Cậu? Theo đuổi giới giải trí sao?"

"Có người nhất quyết khen ngợi tớ, tớ cũng không có cách nào."
Tống Minh Chỉ than nhẹ, hơi có chút buồn rầu cùng bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười cùng thích thú, nhìn không ra điểm nào không vui.

Vẻ mặt nghiêm túc kia hiện lên trong đầu Tống Minh Chỉ, vẻ mặt tiểu cô nương sốt ruột hứa hẹn nhất định sẽ làm cô được mọi người trông thấy...... Thật sự là rất xinh đẹp.

"Mặt mũi này của cậu nếu muốn tiến vào đó đương nhiên sẽ không thành vấn đề, nhưng là có chút phiền phức, cậu phải bắt đầu lại từ đầu, còn có người nhà cậu....."
Kế Nhất Linh có chút lo âu nói, Tống Minh Chỉ đã chuẩn bị lâu như vậy, liền chỉ để đợi lúc công khai này, nếu như muốn bắt đầu lại trong giới giải trí, chỉ sợ phải tốn rất nhiều công sức.

"Tớ không sợ phải bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu từ nơi này còn đơn giản hơn nhiều so với lúc chúng ta bắt đầu từ tay trắng, ít nhất có thêm một con át chủ bài thì vẫn tốt hơn nhiều."
Tống Minh Chỉ mặt không đổi sắc nói, đây cũng là lý do cô không có ngay lập tức từ chối Đông Lăng.

Kế Nhất Linh trầm ngâm trong chốc lát đáp: "Cậu nói đúng, giới giải trí cũng không nổi tiếng hơn ngành tài chính là bao, ở đó có nhiều người nên tỷ lệ bị nhìn thấy cũng rất cao, nhất định có thể thành công."

Tống Minh Chỉ chỉ là cười cười, cũng không tiếp lời.

Kế Nhất Linh hỏi tiếp: "Người muốn làm cậu nổi tiếng có thể tin tưởng được không, là công ty giải trí nào, chắc sẽ không có ý nghĩ bại hoại gì với cậu đâu đúng không?"

Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tống Minh Chỉ, Kế Nhất Linh gõ đầu chính mình: "Quên đi, tớ cần gì phải lo lắng chuyện này chứ? cậu so với tớ còn nghĩ tới nó nhiều hơn, quyết định vậy đi, lát nữa tớ sẽ liên hệ hai giáo viên biểu diễn nghệ thuật tới cho cậu để cậu nhanh chóng học bù, việc này hẳn là không có vấn đề gì."


Tống Minh Chỉ gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ về câu hỏi cuối của Kế Nhất Linh.

Cô cũng cảm thấy Đông Lăng biểu hiện quá thân mật cùng nhiệt tình, nhưng cô không cảm nhận được tình yêu mãnh liệt gì từ người Đông Lăng, bất quá trêu chọc nàng rất thú vị.

Trước khi Kế Nhất Linh rời phòng làm việc, Tống Minh Chỉ gọi cô ấy lại hỏi cái vấn đề: "Cậu từng nghe qua cái tên Đông Lăng chưa?"

Kế Nhất Linh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, họ Đông ở Bắc Hải cũng không tính quá hiếm thấy, cũng coi như là một thế gia vọng tộc, sao vậy?"

"Không có việc gì, cậu đi mau đi."
Tống Minh Chỉ lắc đầu, đè xuống tia suy nghĩ sâu xa trong lòng.

Cô nhất định đã ở nơi nào đó nghe ai nói đến, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.

Tống Minh Chỉ đem những suy nghĩ này đè xuống, nghĩ đến hợp đồng mình đã nhìn thấy hôm nay, cảm thấy mười phần thú vị.

Kỳ thật cô lúc ấy là bị câu nói kia của Đông Lăng 'Được càng nhiều người trông thấy' làm cho xúc động, câu nói kia vừa hay trùng khớp với mục đích hiện tại của cô, lại thêm giọng điệu cùng vẻ mặt nghiêm túc của Đông Lăng, cô càng thêm động tâm.

Nhắc tới cũng kỳ quái, đây là lần đầu tiên có người nói những lời chắc chắn như vậy với cô dù cô vẫn chưa biểu lộ ra điều gì, cực kỳ quái lạ.

Cô nhìn những dòng chữ đứt quãng trên màn hình máy tính, tinh thần có chút rời rạc.

Tống Minh Chỉ không nhớ rõ cha mẹ ruột của cô là ai, không phải là bởi vì cô bị vứt bỏ, mà là bởi vì khi còn nhỏ cô đã bị bắt cóc, nhưng là cô may mắn chạy trốn được.

Khi đó cô chỉ nhớ rõ tên của mình, cái khác đều chỉ có ấn tượng mơ hồ, tại thành phố xa lạ được đưa vào cục cảnh sát, rồi sau đó lại vào cô nhi viện.

Lúc chín tuổi cô được một cặp vợ chồng nhận nuôi, Tống Minh Chỉ vốn không muốn, bởi vì cô còn muốn tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng cặp vợ chồng kia rất hòa thuận, còn nói chỉ dựa vào một mình cô thì không thể làm được, bọn họ sẽ hỗ trợ.

Kia quả thật một cặp cha mẹ rất tốt, nhưng Tống Minh Chỉ không biết liệu cô có phải không có duyên với cha mẹ hay không, lúc cô mười chín tuổi bọn họ ra biển rồi cùng nhau qua đời, hào môn thế gia đối với họ và cô đều không phải là một nơi tốt.

Vì bảo vệ tài sản của cha mẹ nuôi và điều tra rõ xem bọn họ có phải hay không thật sự chết vì tai nạn, Tống Minh Chỉ đã phải giấu kín tài năng của mình, âm thầm phát triển, công ty này trước nay trước mặt người khác đều là do Nhất Kế Linh làm, rất ít người biết đến cô.

Cuộc chiến của mấy người chú dì ngày càng trở nên căng thẳng, Tống Minh Chỉ cũng dự định từ phía ngoài đi vào, mặc dù đây không phải là thời điểm tốt để mạo hiểm, nhưng cô dự định thử một lần và đặt mình vào trước mắt công chúng,nếu tên cô được công khai, có lẽ cha mẹ ruột của cô có thể tìm thấy cô.

Sau khi có ý tưởng của Đông Lăng là làm cô nổi tiếng, Tống Minh Chỉ cũng cảm thấy khá tốt, có thể làm đám người kia tê liệt tốt hơn, giống như bọ ngựa khi rình rập ve sầu, vậy chim sẻ đang nhìn từ phía sau sẽ càng có lợi. Tuy nhiên, việc cô có thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi trong cô, vì cô cũng không nhớ mình là từ nơi nào đi tới Bắc Hải.

Xua tan đi những ý nghĩ này, Tống Minh Chỉ nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, nghĩ thầm đêm nay có lẽ sẽ mưa. 

Bầu trời tháng mười, một tầng mưa thu một tầng mát mẻ.

Đông Lăng hôm qua chạy khắp nơi cả ngày, cho dù ngủ thêm cũng không đủ, ngày thứ hai đầu liền có chút choáng váng, mặc dù cảm thấy dễ chịu hơn chút khi uống viên thuốc cảm, nhưng vẫn là không có chút sức lực nào.

Bất quá lúc dì Lưu nói có Tống tiểu thư đến thăm, Đông Lăng lập tức liền phấn chấn trở lại.

Trong thư phòng, Đông Lăng lại mở ra hợp đồng.

"Cái này có hơi bất công, dựa theo mức lợi nhuận mà công ty giải trí đối đãi với người mới, có thể là 7: 3."

"Không! Cứ ký như vậy, xin đừng từ chối."
Là nhà tư bản, Đông Lăng đương nhiên cũng rất muốn ký như vậy, nhưng bởi vì là nhiệm vụ nên không thể sửa.


Tống Minh Chỉ thăm dò nói: "Không phải năm năm?"

Cô chưa từng gặp qua loại đàm phán hợp đồng nào mà như vầy, đối phương thế nhưng lại chạy tới nhường lợi.

Đông Lăng vẫn lắc đầu, mười phần thành khẩn nhìn Tống Minh Chỉ nói: "Đây chính là thành ý của em, sẽ không sửa đổi, xin chị nhất định phải tiếp nhận."

Đông Lăng nhường lợi mà trong lòng rỉ máu, khóc lóc kể lể với 021: 【 Ô ô ô 021, tôi giống như là làm chó liếm á.】

Khuôn mặt Tống Minh Chỉ đột nhiên phóng to trước mắt nàng, cô cúi người nhìn Đông Lăng phía bên kia bàn, nheo mắt lại gằn từng chữ: "Em như này sẽ để cho tôi hiểu lầm, em đối với tôi có ý đồ không tốt."

Trên thân Tống Minh Chỉ có một luồng khí tức mạnh mẽ khó đoán, cùng mùi thơm nhẹ đánh tới.

Đông Lăng trừng mắt,  thốt: "Em tuyệt đối không có ý nghĩ xấu, chỉ đơn giản giống như là một tay vĩ cầm tìm thấy một cây đàn tốt, muốn mọi nghe được âm thanh hoa mỹ phát ra từ cây đàn mà thôi."

【 Nhiệm vụ: Ôm eo nữ chủ mười giây và nói ra lời thoại, sau khi hoàn thành, tiến độ cốt truyện +2%, đếm ngược hai phút.】

Âm thanh điện tử đột nhiên vang lên trong đầu Đông Lăng, giống như là tiếng gầm gừ của kẻ phá rối.

Đông Lăng: 【...... Ngốc [ Bíp——], tôi ****】

Nàng sớm muộn gì cũng sẽ đem cái hệ thống rách nát này đập nát!

 Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lăng: Mọi người trong nhà, tôi nhìn qua trông rất giống người không đứng đắng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro